Mãn Đường Hoa Thải

Chương 147 : Châm lửa

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 12:23 02-03-2025

Trên tờ giấy trúc hơi ngả vàng, bốn chữ lớn bay bổng phóng khoáng, từng nét bút sắc sảo mạnh mẽ. Lý Long Cơ tiện tay đặt ngự bút xuống, ngắm nghía thư pháp của mình, mỉm cười nói: “Cao tướng quân thấy chữ này của trẫm thế nào?” Cao Lực Sĩ chân thành cảm thán: “Thánh Nhân quả thực là bậc toàn tài, từ mưu lược trị quốc đến lục nghệ văn võ, cầm kỳ thi họa, tất thảy đều đăng phong tạo cực. Chỉ mong hậu nhân ngàn thu sau này cũng có thể chiêm ngưỡng phong thái của Thánh Nhân, đời đời kính ngưỡng Thánh Nhân.” Nghe xong những lời ca tụng này, Lý Long Cơ lại càng thêm hài lòng với chính mình. “Trẫm đã tạo nên thịnh thế huy hoàng như vậy, dù trước nay chưa từng có, nhưng chung quy cũng chỉ là thành tựu của một đời quân vương. Công lao sự nghiệp của trẫm chẳng những không dừng lại ở diệt Thổ Phồn, đánh Khiết Đan, làm cho bờ cõi Đại Đường rộng lớn vô biên, mà còn có điều này nữa…” Vừa nói, Lý Long Cơ vừa đưa tay chạm nhẹ vào bức thư pháp trên ngự án. “Văn chương là sự nghiệp muôn đời, văn hóa Đại Đường rực rỡ hưng thịnh, phải truyền lại cho hậu thế tử tôn. Công lao sự nghiệp của trẫm sẽ lưu danh thiên thu vạn đại, đến cả thiên địa tuế nguyệt cũng chẳng thể che lấp!” Hắn suýt nữa đã thốt ra lời trong lòng, nhưng rồi khiêm tốn mà giữ lại không nói —— “Trẫm chính là thần của nhân gian!” Cao Lực Sĩ cả kinh, vội vàng quỳ xuống tỏ vẻ kính phục, cao giọng nói: “Công lao của Thánh Nhân sánh ngang trời đất! Có thể cùng thiên địa tranh huy!” Các cung nhân cũng đồng loạt quỳ xuống tán tụng. “Ha ha ha ha…” Tâm trạng Lý Long Cơ vô cùng sảng khoái, đây không chỉ đơn thuần là chuyện tiết kiệm được chút tiền, mà còn là một đỉnh cao mới trong thành tựu Đế Vương. Cũng không phải một tờ giấy trúc khiến hắn có cảm giác như vậy, từ lâu hắn đã là bậc Thánh Quân rồi. Giấy trúc chẳng qua là cẩm thượng thiêm hoa, là điềm lành tất yếu xuất hiện trong thời đại huy hoàng do một minh quân thiên cổ như hắn cai trị, dĩ nhiên cũng là công lao của hắn. Còn về phần Tiết Bạch, người làm ra giấy trúc này, cũng có một phần công trạng. Đương nhiên, so với thế gian, thì cũng là một đại công. “Cao tướng quân, đứng dậy đi, chuyện này còn phải tra cho rõ, xem phí tổn có thực sự rẻ không.” “Lão nô tuân chỉ.” Cao Lực Sĩ thừa hiểu Tiết Bạch sẽ không dám bịa chuyện này, bèn đứng dậy, cười bồi: “Nói như thế, quả thực đây là một đại công.” “Nếu không, tướng quân cho rằng Ca Nô tốn công tốn sức, chỉ để cướp tiền của Tiết Bạch thôi sao?” “Thì ra là vậy.” Cao Lực Sĩ bừng tỉnh đại ngộ. Với gia nghiệp của Lý Lâm Phủ, hắn sẽ không vì chút lợi ích từ công nghệ làm giấy trúc mà kéo Tiết Bạch vào đại án. Mục tiêu thực sự chính là đại công lao có thể ảnh hưởng đến hậu thế, cũng chỉ như vậy mới hợp tình hợp lý. Đúng là kiểu người lòng dạ hẹp hòi, sẵn sàng làm mọi chuyện để tranh công. Hắn lo sợ Tiết Bạch lập công, càng sợ Dương Tiêm sau lưng Tiết Bạch sẽ dùng điều này ngấp nghé tướng vị. ~~ “Hữu tướng mời xem.” Một xấp giấy trúc được đưa tới trước mặt Lý Lâm Phủ. Hắn ngẩn người trong giây lát rồi đưa tay nhận lấy. Màu giấy ngả vàng, sờ vào vẫn còn hơi thô ráp, chưa đủ mịn màng nhẵn nhụi, nhưng hoàn toàn không giòn như loại giấy trúc trước đây. Hắn đưa lên mũi ngửi, quả nhiên có một mùi hương nhè nhẹ của trúc mộc. Lý Lâm Phủ là người tinh thông, không khỏi kinh ngạc khi thấy chất liệu cứng rắn như trúc lại có thể trở nên dẻo dai và mềm mại đến vậy. Hắn thầm nghĩ, nếu biết trước chuyện này, nhất định đã ra tay trừ khử Tiết Bạch từ lâu, tiện thể loại bỏ cả Dương Tiêm. Dù sao thì toàn bộ sản nghiệp của Tiết Bạch đều đứng dưới danh nghĩa của Dương gia, chuyện này mà thành, thì mối đe dọa đối với tướng vị quá lớn. Nhưng, hắn thực sự không hề biết trước. Còn chưa kịp hoàn hồn vì cơn chấn kinh, Lý Long Cơ đã ghé sát lại, mỉm cười hỏi: “Thập Lang, ngươi thấy thế nào?” “Bệ hạ…” Lý Lâm Phủ không kịp chuẩn bị, vội vàng nói: “Thần hôm nay mới lần đầu thấy loại giấy trúc này, trước đây hoàn toàn chưa từng nghe nói đến!” “Hay cho một câu ‘chưa từng nghe nói’!” Tiết Bạch lập tức lên tiếng, bắt đầu phản kích: “Ngươi xúi giục Nguyên Tổng đến xưởng giấy của ta quấy rối, bức bách ta phải bán lại cho hắn, chẳng lẽ cũng vì ngươi có quá nhiều nữ tế, mà chưa từng nghe danh Nguyên Tổng ư?” “Miệng lưỡi sắc bén.” Lý Lâm Phủ chỉ hừ lạnh một câu, lập tức hướng về phía Thánh Nhân, trịnh trọng nói: “Bệ hạ, thần nói câu nào cũng là sự thật. Thần thân là tể tướng, bảo vệ quốc pháp là trách nhiệm, nay Kinh Triệu Phủ thiết diện phá án, đã tra ra trọng tội của Tiết Bạch, nhưng hắn cố tình đánh lạc hướng, khẩn cầu bệ hạ minh xét.” Những gì hắn nói, từng câu từng chữ đều là thật. Bởi trước đây, hết lần này đến lần khác hãm hại Tiết Bạch không thành, hắn đã nhận ra rằng Thánh Nhân không dễ bị lừa. Lần này, hắn cẩn thận điều tra thực hư, nắm rõ chân tướng trong tay. Giờ này khắc này, hắn cực kỳ thành khẩn, giống hệt như cách những người từng bị hắn hãm hại đứng trước mặt Thánh Nhân thề thốt “Thần thực sự chưa từng cấu kết với Đông Cung!” “Khẩn cầu bệ hạ minh xét.” Tiết Bạch lập tức bồi thêm. Lý Lâm Phủ cuối cùng cũng bị thái độ ngấm ngầm mang ý đồ xấu này chọc giận, hắn nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Cảnh ra mặt. Hiện tại mà tranh cãi chỉ khiến hắn rơi vào bẫy của Tiết Bạch, cách tốt nhất chính là phớt lờ chuyện giấy trúc, trực tiếp chứng thực Tiết Bạch chi tội. “Bẩm bệ hạ, thần cũng không biết gì về chuyện giấy trúc.” Tiêu Cảnh cắn răng nói, “Thần xử án công minh, vì tra được nhiều chứng cứ nên mới dám nghi ngờ Tiết Bạch. Tỉ như, thoạt nhìn thì Tiết Bạch và Bùi Miện không có quan hệ gì, nhưng theo lời hạ nhân trong Bùi phủ, Phong Vị Lâu thường xuyên đưa thực hạp đến đây…” “Còn dám vu hãm ta?” Tiết Bạch cười lạnh, nói: “Nếu cứ điều tra theo kiểu này, vậy để ta đưa ra chứng cớ ‘Hữu tướng giết Bùi Miện’ thì thế nào?” Mới vừa tranh luận với Tiêu Cảnh là vì rửa sạch tội danh, nhưng lúc này, Tiết Bạch đã bắt đầu phản công. Ngay từ đầu, hắn không hề lo Kinh Triệu Phủ có thể tìm ra tội chứng của mình. Chỉ có hai người, hai thanh mạch đao, làm sao hắn lại không giấu nổi? Quan trọng là, hắn đã nhìn ra manh mối của Lư Kỷ là do Đông Cung cấp cho. Đáng tiếc, Lư Kỷ không dám đến chứng cung, nếu không hắn có thể phản đòn rằng Lư Kỷ là cầu nối giúp Đông Cung và Hữu tướng phủ liên hệ với nhau, khiến Thái tử và Hữu tướng bị nghi ngờ câu kết. Đến lúc đó xem thử chết chính là ai? Duy nhất không nghĩ tới tiểu tử đó lại nhát gan như thế, chỉ vừa bị dọa một chút đã vội thoát thân. Nhưng không sao, càng như vậy, ngọn lửa này càng không thể bén vào người Tiết Bạch. Hắn hoàn toàn có thể tùy ý châm lửa, để mặc nó loạn thiêu. “Bùi Miện là người của Vương Hồng, nhiều lần ra vào Hữu tướng phủ. Hữu tướng ganh ghét tài năng của Vương Hồng, lo lắng hắn trở thành Ngự sử đại phu sẽ thay thế vị trí của mình, nên đã ra tay giết Bùi Miện trước…” “Hồ ngôn loạn ngữ!” Tiêu Cảnh vội vàng cắt ngang, “Tiểu tử này thật to gan, dám càn rỡ vu cáo ngay trước mặt bệ hạ?” “Chỉ có Kinh doãn mới được trình chứng cứ, còn kẻ bạch thân như ta thì không được nói thật sao?” Tiết Bạch cười nhạt, “Đã nói đến vu cáo, vậy chuyện này cùng ta có liên can gì? Ta không hề có một chút tư tâm.” “Hữu tướng chưa từng giết người.” Tiêu Cảnh tức đến mức buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, sau đó bày ra chính nghĩa chi sắc, nghiêm giọng quát: “Dù ngươi có nói gì đi nữa, sự thật vẫn không thể thay đổi!” “Sự thật thế nào, chứng cứ sẽ lên tiếng.” Tiết Bạch nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt nói: “Các ngươi buộc tội ta mà không có căn cứ nào, còn ta phải chăng đang ‘đánh lạc hướng’, các ngươi có dám xem bằng chứng của ta không?” Tiêu Cảnh biến sắc. Lúc hắn đến thì nghĩa vô phản cố (1), tưởng dù không định được tội của Tiết Bạch, cũng sẽ không gặp phải rắc rối nào. Song liên quan tới chuyện giấy trúc, có lẽ Hữu tướng không hiểu tường tận, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Mà Lý Lâm Phủ mặc dù không hiểu tường tận, nhưng khi thấy Tiêu Cảnh biến sắc, trong lòng lập tức có một linh cảm xấu. Hắn không có tư tâm, nhưng cũng không ngăn được thuộc hạ của mình tự dẫn hỏa thiêu thân. Trước mắt, điều cần cân nhắc không phải là làm thế nào đối phó Tiết Bạch, mà là dập lửa trước đã… ~~ Hoàng thành, Thượng thư tỉnh, Hình bộ. Ban phòng môn bị mở ra, Đỗ Ngũ Lang ngẩng đầu lên, hỏi: “Hình bộ hôm nay phát cơm sớm vậy sao? Tiền cơm của chúng ta phải chăng có người đến giao?” “Phát cơm gì, thẩm vấn đấy.” Đỗ Ngũ Lang sửng sốt, quay đầu thấy có tiểu lại muốn dẫn Đạt Hề Doanh Doanh ra ngoài, trong lòng lo lắng, vội nói: “Trưởng lại, có gì cứ hỏi ta, Nguyên Tổng là do ta đánh.” “Ngũ Lang đừng lo, chỉ là tách ra tra hỏi mà thôi.” Thái độ của lại viên Hình bộ bỗng ôn hòa hơn trước, thật sự chỉ đưa Đỗ Ngũ Lang đến phòng khác thẩm vấn, còn Đạt Hề Doanh Doanh vẫn lưu lại. …. “Nói đi, cớ gì ẩu đả quan viên?” Đạt Hề Doanh Doanh bình tĩnh trả lời: “Lúc đánh, ta không biết hắn là Kinh Triệu Hộ tào, thấy hắn ức hiếp Ngũ Lang, không nghĩ nhiều liền sai người trợ quyền.” “Nguyên Tổng đã bị đè xuống rồi, sao Tiết Bạch còn lao lên đạp không ngừng?” “Lang quân hắn…” “Hảo hảo khai báo, đừng tưởng chúng ta không biết ngươi là tâm phúc của Tiết Bạch.” Nghe câu này, trong lòng Đạt Hề Doanh Doanh bỗng dâng lên một chút đắc ý. Nàng suy nghĩ một chút, biết chuyện này Tiết Bạch không dặn phải giữ bí mật, vậy tức là có thể nói được, vì thế nàng khẽ mỉm cười, đáp gọn một chữ. “Giấy.” “Giấy? Ý gì?” “Nguyên Tổng trông có vẻ đến cướp thư phô, nhưng thực chất là muốn cướp lấy công nghệ làm giấy của chúng ta.” Đạt Hề Doanh Doanh chậm rãi nói, “Ta là tâm phúc của lang quân, nên biết rõ công nghệ này lợi hại đến mức nào.” …. Bên kia, Đỗ Ngũ Lang lại càng không bận tâm, có sao nói vậy. Lại viên thẩm vấn hắn cũng đã có chút quen thuộc, đến cuối còn đùa giỡn hỏi: “Vậy hóa ra công nghệ làm giấy của các ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền? Ngũ Lang có thể tiết lộ cho ta một chút chứ?” “Được thôi.” Đỗ Ngũ Lang cười hắc hắc, nói: “Bí quyết nằm ở chỗ, trúc phải được ngâm bằng nước tiểu đồng tử thì mới trở nên mềm dẻo.” “Ha ha ha! Nguyên lai là vậy, Nguyên hộ tào thế mà bị đánh chỉ vì muốn cướp phối phương dùng nước tiểu đồng tử?” “Chẳng phải đúng thế sao?” Nhìn xem bầu không khí vui vẻ này, Đỗ Ngũ Lang biết ngay là Tiết Bạch đã ra tay. Từ sau Liễu Tích án, hắn đã dần dần quen với những chuyện thế này, không còn sợ hãi như trước nữa, thậm chí còn cảm thấy mình đang trở thành đề tài bàn tán khiến người người phải nhìn mình bằng con mắt khác xưa. Chờ hồi bẩm tin tức, còn chưa đến chiều tối, ban phòng môn lại bị mở ra. “Phát cơm?” “Phát cơm gì, mau ra ngoài, ngày mai các ngươi đến Đại Lý Tự.” Đỗ Ngũ Lang vô cùng kinh ngạc, nói: “Chỉ một vụ án thôi, sao cứ chuyển tới chuyển lui?” “Chậc, nói nhảm gì đó? Ẩu quan án do Kinh Triệu Phủ phán quyết, Hình bộ phúc thẩm, đã kết thúc, các ngươi không có tội, ngày mai Đại Lý Tự sẽ xử chính là giấy trúc án.” “Vậy là ta bị chuyển sang Đại Lý Tự ngục?” “Ngục cái gì ngục? Ngày mai các ngươi là nguyên cáo, chỉ cần đến trình diện, bây giờ về nhà đi.” “Sao ta thành nguyên cáo rồi?” Đỗ Ngũ Lang quay đầu nhìn thoáng qua Hình bộ, cùng các lại viên vẫy tay từ biệt. Rời Thượng thư tỉnh, Đạt Hề Doanh Doanh hạ giọng nói: “Chúng ta đánh Nguyên Tổng, giờ lại được thả ra, đoán chừng hắn sắp phải vào đây rồi.” ~~ Ngự Sử Đài. Vương Hồng bước qua trường lang, chợt thấy một tiểu lại vội vàng chạy tới, bẩm báo: “Trung thừa trở về, Hữu tướng hôm qua sai người truyền lời, lệnh phải nhanh chóng giải quyết chuyện Nguyên hộ tào bị vu cáo.” “Người cáo trạng hiện ở đâu?” “Nghị sự đường.” “Đi thôi.” Vương Hồng sớm đã muốn khoác tử bào, hắn khao khát vị trí Ngự sử đại phu từ lâu, tuyệt sẽ không nhường nó cho tạp Hồ. Tạp hồ có được thánh quyến, nhưng hắn cũng không kém, hoàn toàn có thể tranh. Vì thế, khi biết Nhan gia huynh đệ cáo trạng Nguyên Tổng, hắn cố ý tránh đi, không ra mặt giúp Lý Lâm Phủ giải quyết ngay, coi như ngầm thể hiện tầm quan trọng của mình. Tuy nhiên hắn tạm thời chưa muốn trở mặt với Lý Lâm Phủ, mắt thấy tình thế đã chín muồi, hắn quyết định quay lại hòa hoãn tình hình, thay Nguyên Tổng dập tắt phiền toái này. …. Trong nghị sự đường, người đã đến đông đủ. Bùi Khoan, Dương Chiêu cùng với một số Giám sát ngự sử đều có mặt, thấy hắn bước vào liền lục tục đứng dậy hành lễ. “Bái kiến Vương trung thừa.” Điều này chứng tỏ rằng Ngự Sử Đài vẫn nằm trong tay Vương Hồng. Ánh mắt hắn quét qua, rồi dừng lại ở chỗ Nhan Tuyền Minh, Nhan Quý Minh, cất giọng lạnh lùng nói: “Là các ngươi cáo trạng Kinh Triệu Hộ tào Nguyên Tổng?” “Chính là bọn ta.” “Có quan chức không?” “Làm Trưởng sử dưới trướng Phán quan doanh điền Hà Bắc.” Nhan Tuyền Minh đáp. Vương Hồng khẽ nâng tay lên, tỏ ra quan uy, đang định lên tiếng nói rằng quan lại Hà Bắc còn không quản được Kinh Triệu Phủ chi sự. Thì đột nhiên, có một tiểu lại vội vã chạy vào. “Trung thừa, Thánh Nhân hạ chỉ, lệnh cho Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng thẩm tra Nguyên Tổng án.” Sắc mặt Vương Hồng không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại chấn động, thậm chí bàn tay đang giơ lên cũng quên hạ xuống. Hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu như tra xét nữ tế của Hữu tướng, vậy mối quan hệ với Hữu tướng liệu có rạn nứt không? Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, dù muốn hay không, cũng không thể không tra. ~~ “Lục soát cho ta!” Nguyên Tổng đang chỉ huy nha dịch lục soát Phong Vị Lâu. Theo manh mối mà Lư Kỷ cung cấp, hai tên hung đồ dùng mạch đao giết người hiện đang ẩn náu bên trong. Nghe nói hai kẻ này cực kỳ hung hãn, vì vậy hắn đã đặc biệt mang theo rất nhiều người, đề phòng vạn nhất bản thân bị thương. Bước vào đại sảnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy bức họa “Mã Thuyết” đề danh “Hàn Dũ” đang treo trên tường, lần trước nhạc phụ hắn đối phó Tiết Bạch, chính là vấp ngã bởi chuyện này. Nhưng lần này có chút khác biệt, vì chính hắn mới là người ra tay. Bất chợt, có ai đó vỗ nhẹ lên vai hắn. Nguyên Tổng giật nảy mình, rụt người lại đồng thời quát lớn: “Bảo vệ ta!” Quay đầu nhìn, thì ra là mấy nha lại của Đại Lý Tự. “Các ngươi tới bắt người?” Hắn cau mày, có chút ngạo mạn nói: “Hung đồ còn chưa tìm được, cần chờ một lát.” Các nha lại cùng liếc mắt nhìn nhau, đáp: “Nguyên hộ tào, phạm nhân mà chúng ta cần bắt, đã tìm thấy rồi.” “Ý gì?” Nguyên Tổng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy bọn họ đồng loạt lao lên, ghì chặt hắn xuống. “Dẫn đi.” “Các ngươi làm gì thế?!” Nguyên Tổng vẫn chưa kịp phản ứng, điên cuồng quát mắng, “Có biết ta là ai không?!” “Người của Kinh Triệu Phủ mau dừng lại! Các ngươi có biết đây là sản nghiệp của ai không mà dám ngang nhiên lục soát? Toàn bộ giải đến Tuyên Dương Phường để bồi tội!” “Ta hỏi các ngươi đấy!” Nguyên Tổng giận dữ, hét lớn: Dám động vào ta, mặt của các ngươi ta đều nhớ kỹ, không ai thoát được đâu!” Lúc này các nha lại vẫn rất khách khí, có người chắp tay nói: “Mong Nguyên hộ tào thứ lỗi, bọn tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự.” Nguyên Tổng thấy bọn họ mềm mỏng như vậy, lại càng hống hách, quát lên: “Ta là nữ tế của Hữu tướng! Ta biết ai đứng sau sai khiến các ngươi, cứ chờ đó cho ta!” …. Đại Lý Tự ngục, hình phòng tối tăm, tràn ngập mùi hôi tanh khó chịu. Đây là lần đầu tiên Nguyên Tổng bị tống vào ngục, trong lòng không khỏi sợ hãi, tâm trí dần trở nên hoảng loạn. Hắn chỉ còn biết không ngừng gào lên một câu duy nhất mà hắn nghĩ có thể giúp mình thoát thân. “Thả ta ra! Ta là nữ tế của Hữu tướng!” Gào quả thật có tác dụng, chẳng bao lâu sau, một nhóm quan viên bước vào hình phòng, dừng lại theo vị trí quan phẩm trên triều. Nguyên Tổng hiểu biết rộng rãi, vừa nhìn đã nhận ra không ít người. Đại Lý Tự Thiếu khanh Dương Thiếu Thụ, Ngự sử trung thừa Vương Hồng, Hình bộ lang trung Từ Hạo, ngoài ra còn có một số tiểu quan như Đại lý bình sự Đặng Cảnh Sơn, Ngự sử La Hi Thích... “Vương trung thừa, là ta đây.” Nguyên Tổng vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Phải chăng có sự hiểu lầm?” Vương Hồng không thèm nhìn hắn, sắc mặt âm trầm, chậm rãi ngồi xuống trong bóng tối, chỉ có màu đỏ của quan bào thấp thoáng hiện lên. Thấy thế, Hình bộ Lang trung Từ Hạo đương nhân bất nhượng (2) mà đứng ra. “Nguyên Tổng, ngươi là nữ tế của Hữu tướng?” Từ Hạo là cháu ngoại của Trương Cửu Linh, trước đây còn vì chuyện văn tế trên Thần Đạo Bi của Trương Cửu Linh mà bị liên lụy vào Trịnh Kiền án. Bây giờ có thể quan phục nguyên chức, trọng tân phụ trách án kiện của Hình bộ, phong hướng của vụ án này đã quá rõ ràng, không nói cũng hiểu. “Nếu ngươi biết rồi, còn không thả ta ra?” Từ Hạo nghiêm mặt, quát lớn: “Tam ti đồng thẩm án, tội của ngươi không hề nhỏ, ngoan ngoãn khai báo đi! Ngươi muốn cưỡng đoạt Trừng Tâm Thư Phô, chứng cứ rành rành, có nhận tội không?!” Cách thẩm vấn này khiến Nguyên Tổng không dám phủ nhận, nhưng hắn cũng không lên tiếng trả lời. “Ngươi biết giá giấy ngày càng đắt đỏ, triều đình mỗi năm tiêu tốn quá nhiều cho giấy công văn, ngươi liền nhân cơ hội này trục lợi riêng, có nhận tội không?” “...” Bỗng nhiên, Từ Hạo ghé sát tai Nguyên Tổng, thấp giọng nói: “Ngươi thấy chưa? Vương trung thừa không bảo vệ nổi ngươi đâu. Chỉ trong nửa ngày, ngươi đã bị tra đến nhất thanh nhị sở. Thánh Nhân đang nổi giận lôi đình, ngươi còn dám ngoan cố không khai, há không sợ đại họa lâm đầu sao?” Nguyên Tổng giật mình, liếc nhìn sang, thấy Vương Hồng đã rời khỏi hình phòng. Ánh mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ. …. Vương Hồng thật ra nhìn thấy tâm phúc của mình thập thò ngoài hình phòng, liền đứng dậy rời đi, bước qua hành lang, đến một góc vắng người. “Trung thừa, Lý Thập Lang từ Hữu tướng phủ gửi lời đến ngài, nếu không thể bảo vệ Nguyên Tổng, vậy xin hãy mau chóng định tội, đừng để lửa cháy lan sang người khác.” “Ngươi nhắn lại với Thập Lang, ta sẽ cố gắng hết sức.” Rồi hắn hỏi: “Vì sao không phải Hữu tướng trực tiếp hạ lệnh?” “Hữu tướng vẫn chưa hồi phủ, dường như sau khi xuất cung liền đi thẳng đến Đài Tỉnh, vẫn chưa có chỉ thị gì.” Ánh mắt Vương Hồng lóe lên một tia sắc bén, hắn có thể đoán ra, Thánh Nhân muốn nhìn rõ sự thật, không nhượng Hữu tướng thao túng án này nữa. Hắn liền sai người gọi La Hi Thích đến, thấp giọng phân phó. “Lát nữa ngươi dùng hình tra hỏi, nhớ chú ý có chừng mực, nhưng phải khiến án này dừng lại ở chỗ Nguyên Tổng.” “Bản lĩnh dùng hình của ta, Trung thừa có thể yên tâm.” La Hi Thích thầm nghĩ, Nguyên Tổng chắc sẽ không khai ngay, đợi đến khi Từ Hạo hỏi không ra kết quả, sẽ lập tức ra tay, đảm bảo Nguyên Tổng sống không bằng chết. Mang theo ý nghĩ này, hắn bước vào hình phòng, nhưng vừa đến cửa, lại bất ngờ nghe thấy Nguyên Tổng đang thú nhận. “Ta... ta biết triều đình sẽ thu mua giấy công văn, nên lợi dụng tô dung điều của Kinh Triệu Phủ thu gom toàn bộ đằng liệu ở Trường An, khiến nguồn cung bị giảm mạnh, các thương nhân không kịp sản xuất giấy đằng, mà lạc tội, rồi nhân cơ hội đòi tiền bọn họ. Khi giấy đằng thiếu hụt, quan phủ vẫn phải dùng làm công văn, giá giấy tăng vùng vụt, ta liền nâng giá đằng liệu lên gấp ba, thu được khoản lợi khổng lồ... Nhưng ta đã trả lại thuế phú của Kinh Triệu Phủ...” “Chuyện này Kinh Triệu doãn Tiêu Cảnh có biết không?” “Kinh doãn hắn...” “Nói! Hắn có thể không biết sao?!” “Hắn hắn hắn tất nhiên biết... Ta chia ba phần lợi cho hắn mà...” La Hi Thích giận dữ, định lao lên đánh Nguyên Tổng một trận, nhưng một bóng người bỗng chắn trước mặt hắn, chính là Đặng Cảnh Sơn, vốn thân cận với Đông Cung, trên mặt còn treo nụ cười đầy vẻ chờ xem trò hay. ~~ Vào đêm, Kinh Triệu Phủ. Một tùy tùng thân cận của Lý Tụ mang theo lệnh bài của Nam Nha, vội vã chạy đến tìm vài tâm phúc dưới trướng Nguyên Tổng. “Nhanh lên, đem toàn bộ sổ sách của Hộ tào đốt sạch!” “Bên này…” Trong bóng tối, một đám người vội vã chạy về phía phòng hộ tào. Bất ngờ, ánh lửa từ bó đuốc phía trước rọi đến, soi rõ mấy người đang đứng chắn đường, người cầm đầu chính là Kinh Triệu Thương tào Bùi Tư. “Nửa đêm đến Kinh Triệu Phủ, có chuyện gì quan trọng sao?” Bùi Tư trầm giọng hỏi. “Cái này…” “Bắt lại!” Từ trong bóng tối, nha lại ập ra, vây chặt đám người kia. Ngay sau đó, từng bó đuốc lần lượt được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ Kinh Triệu Phủ. Người người xông thẳng vào công phòng của Tiêu Cảnh, lục soát từng ngăn tủ, tìm ra từng quyển sổ sách, rồi đem tất cả về Đại Lý Tự. ….. Đại Lý Tự ngục. Mồ hôi trên trán Nguyên Tổng không ngừng nhỏ xuống, đối mặt với hàng loạt câu hỏi, hắn đã không còn biết phải trả lời thế nào. “Ngươi có biết chuyện giấy trúc không?” “Ta… ta không biết.” “Không biết? Nếu không biết, cớ gì khi Tiết Bạch đánh ngươi, Kinh Triệu Phủ liền dám bắt hắn tống giam? Ngươi không biết hắn là nghĩa đệ của Quý phi sao?” “Ta không biết! Ta không biết vì sao Tiêu Cảnh dám làm như vậy! Ta luôn khuyên hắn bỏ qua chuyện này, thật đấy!” Nguyên Tổng luống cuống nói: “Ngươi tin ta đi! Ta không hề muốn đắc tội với Tiết Bạch! Ta đã bảo bọn họ nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng bọn họ không chịu! Những chuyện đó đều do bọn họ làm, ta thực sự không biết gì hết!” “Bọn họ có biết chuyện giấy trúc không?” Nguyên Tổng ngây người một lúc, liếc nhìn những người trong hình phòng. Bất giác, hắn dường như còn nghe thấy giọng nói của Tiêu Cảnh vang lên từ phòng bên cạnh. Cuối cùng, hắn mở miệng, nói: “Ta nghĩ… có lẽ bọn họ biết! Ta bị lợi dụng rồi! Phải, bọn họ biết hết!” Từ Hạo truy hỏi: “‘Bọn họ’ mà ngươi nói, bao gồm Hữu tướng sao?” Nguyên Tổng hoảng hốt, kinh sợ đến mức lắp bắp: “Ta, ta…” …. Cả đêm bận rộn trôi qua. Đến sáng, một nha lại của Đại Lý Tự bước vào, giải Nguyên Tổng ra thăng đường. Lúc này, sự ngạo mạn của hắn đã biến mất hoàn toàn, mà những nha lại từng thừa lệnh Hữu tướng trượng sát không ít cao quan trọng thần, giờ lại lộ ra bản tính tàn độc của mình. Thậm chí có kẻ còn véo véo má Nguyên Tổng, cười nhạo: “Trông quả thật không tệ, nhưng cũng chỉ là một tên kỹ nam thượng vị nhờ bám váy phụ nhân thôi…” __________ (1) nghĩa vô phản cố: vì đạo nghĩa mà dũng cảm tiến lên, không do dự hay ngoảnh lại. (2) đương nhân bất nhượng: việc nhân nghĩa quyết không thoái thác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang